Ngoài những tài lẻ khác, anh bạn Herb Cohen của tôi còn là một chuyên gia đàm phán. Nếu nói chuyện hài hước, có nghĩa là bạn đang giúp tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái. Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng được.
Nếu ít có dịp trò chuyện với họ thì hãy tìm đến những người lớn tuổi khác. Tôi sẽ nhìn vào camera và nói: Tôi đang đi dạo ở dưới kia thì được người ta đưa lên đây, giao cho tôi bản tin này và bảo rằng Brokaw bệnh rồi, hãy thế chỗ anh ấy… Họ được gọi là người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators).
Chỉ riêng Pacino là nhún vai: Tôi là một người New York, tôi tưởng đó là một quả bom ấy chứ!. Hai tiếng Xin chào được thốt lên lập bập và nhỏ xíu. Anh còn cười đùa về tật nói lắp của mình.
Dù không biết chính xác bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi thừa nhận rằng hơn phân nửa các cuộc trò chuyện của phần lớn chúng ta là dành cho công việc. Nụ cười mỉm của Burns như một giọt nước làm tràn ly vậy. Burn là người thích đùa còn Benny thì bao giờ cũng sập bẫy của Burn.
Em ơi có nhớ? Hãy nhớ lời thề hẹn của em. Cuộc đàm phán của Herb thành công! Thật không thể ngờ một cậu học trò mười ba tuổi lại có thể lập luận đến thế! Thầy Cohen vừa lau mồ hôi trán vừa gật đầu đồng ý quên đi mọi việc. Như vậy, có nghĩa là bạn đã thành công.
Và từ đấy trở đi, tôi không bao giờ thấy căng thẳng khi phát thanh trên radio nữa. Ngay lập tức, nhà trường đã chân thành bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn với Moppo bằng cách mua nhiều hoa quả. Một người nói rằng sẽ sử dụng phép tàng hình để làm việc thiện giúp người.
Joe con ngẩn người ra, suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời: Tôi yêu những gì ông làm. Khi xem những cuộc phỏng vấn của Barbara Walters tôi thường thấy thất vọng. Một trong những điều khiến Ted trở thành người trò chuyện hấp dẫn nhất là vì bản tính ông rất ghét phương tiện truyền thông đại chúng.
Và khi có ai đó nghỉ bệnh hay được nghỉ phép thì ngay lập tức, tôi liền tình nguyện xin gánh vác luôn phần việc của họ. Vậy là bạn thành công! Và tôi không biết nên chọn đề tài nào để nói…
Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy. Hãy viết ra giấy bài nói, chi tiết từng từ một hay sơ lược tùy vào thói quen của bạn, nhưng phải rõ ràng và đủ ý. Một trong những bài nói dài nhất lịch sử nước Mỹ, là bài nói đầu tiên trước công chúng của cựu tổng thống William Henry Harrison.
Tôi chẳng còn biết hỏi cái gì nữa. Jim trông thấy tín hiệu. Đó chính là tính công bằng trong giao tiếp: Một sự tương tác hai chiều.