Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Chị lắc đầu bảo mệt lắm.
Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng.
Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.
Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.