Ông hãy trả lời có hay không. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Sức khỏe phải tự mình giữ. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.
Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Nhưng tôi không quen phản đối. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Mọi người còn lo cho bác nữa. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Cái bướu ở lưng lồi lên.