Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Bị điểm kém chẳng hạn.
Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.
Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.
Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Bác không hài lòng một tí nào.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được.
Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?
Nhà văn quì bên giường vợ. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn.
Còn bao nhiêu cái để khám phá. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt.
Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.
Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau.