Vừa hối hả đánh răng vừa mặc quần áo, bạn tự hỏi: Sao mình không thức dậy sớm nhỉ? Chuông báo thức có bị tắt không? Hay nó bị hỏng?. Cô hài lòng với việc chỉ suy nghĩ về những mơ ước vĩ đại của mình. Giải quyết vấn đề là một quá trình có thể chia nhỏ làm bốn bước: (1) hiểu rõ tình huống; (2) xác định nguyên nhân gốc rễ của vấn đề; (3) thiết lập kế hoạch hành động hiệu quả; và (4) triển khai thực hiện kế hoạch cho đến khi vấn đề được giải quyết, đồng thời đưa ra những điều chỉnh nếu cần.
Có thể bạn tưởng rằng họ có tài năng đặc biệt hay ít ra có vận may kha khá, nhưng thật sự họ cũng chỉ là những người như bạn nhưng lại hơn bạn ở chỗ họ đã học được cách tư duy, cách ra quyết định và hành động của riêng mình, từ đó định hình cho mình một cuộc sống năng động. Hãy xem xét tình huống sau: Alex, Bianca và Cliff đều bán trái cây, mỗi người bán được 100 quả dưa hấu một tháng. Bây giờ chúng ta hãy cùng quay lại với Những Người Yêu Nấm.
Cả ba đều trả lời rằng: Vì các cậu cứ chơi lại những bài đó, theo phong cách đó, nên tớ chán!. Nếu trước tiên chúng ta nghĩ mình thích một điều gì, chúng ta thường cố tìm ra những lý lẽ chứng minh cho suy nghĩ đó. Có vẻ như việc truyền thông tin khắp trường sẽ không lôi kéo nhiều khán giả đến xem biểu diễn hơn.
Nếu bạn biết đến buổi diễn hàng tháng của ban nhạc Những Người Yêu Nấm, hãy giơ tay lên. Tuy nhiên, mức độ dễ dàng để triển khai phương án hành động này lại rất nhiều vì họ chỉ cần làm mỗi một việc là viết thông tin chi tiết lên bảng. Cô Mơ Mộng có những mơ ước rất táo bạo những ước mơ dường như chẳng bao giờ có thể trở thành hiện thực:
Khi cả nước hướng sự tập trung vào hệ thống giáo dục, tôi bị thôi thúc làm bổn phận của mình. Khi họ kết thúc màn biểu diễn ca khúc yêu thích nhất - Bộ ba - thì cả sân thể dục hoàn toàn lặng yên. Trường trung học Rio sẽ phù hợp với mình hơn.
Bây giờ chúng ta hãy cùng quay lại với Những Người Yêu Nấm. Cô thử một từ khóa khác Amazonas Escola. Xem nào, chắc chắn việc đó sẽ không thành công.
Cô không biết chắc chuyện gì vừa xảy ra. Như Đậu Phụ nói: Chúng ta chỉ mới báo tin cho một số bạn ngồi gần trong lớp biết mà thôi, còn nàng Nấm có lẽ chẳng mời ai vì tuy nàng trông có vẻ kiêu ngạo nhưng thực ra lại hay xấu hổ. Nhưng mọi việc chẳng tiến triển được tới đâu.
Nếu tôi thất bại thì sao? Người ta sẽ cười tôi cho mà xem. Bạn biết đấy, đứng bên ngoài mà chỉ trích thường rất dễ, nhưng bắt tay vào làm thì thật sự không đơn giản chút nào. Họ không biết loại nhạc chúng ta sẽ chơi hay chúng ta chơi hay dở thế nào.
Giọng hát mạnh mẽ của Nấm thật truyền cảm! Tớ đã khóc thầm khi nghe nàng hát ballad… Tớ sẽ luôn có mặt! Những Người Yêu Nấm hồi hộp nhìn đám đông khán giả trong sân thể dục mờ tối. Có thể họ còn cho bạn làm xét nghiệm máu hay chụp X-quang.
Ngay cả khi nàng Nấm giúp một tay thì nếu họ phỏng vấn mỗi ngày một người, công việc này cũng tốn mất nửa năm (167 ngày). Giả thuyết của họ là chỉ có 1/20 số học sinh trong trường (khoảng 5%) biết đến buổi biểu diễn. Nếu giả thuyết này đúng, họ nên tập trung vào việc tăng cường quảng bá thông tin.