Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn.
Cái đó, chúng đưa ra không khó. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.
Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.
Nhưng mưa dầm thấm lâu. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.
Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.