Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.
Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn?
Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Hôm nay đi đâu? Không biết. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Những thứ đáng ghét nhất. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá.
Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Chỉ có con mèo không ngược.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than.