Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.
Ra trường bác khao to. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.
Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân.
Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Ăn xong lên giường nằm.
Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người.
Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả.