Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút.
Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi.
Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.
Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.
Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.
Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Có một lí do tôi không thích đi là tiền.
Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Cũng có hôm ngủ khá say.
Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Bị điểm kém chẳng hạn.