Bác nói chuyện với cháu. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.
Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân.
Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.
Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.
Bác hỏi: Sao con không đi học. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Bác tôi bảo: Chào chú đi con.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.