Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.
Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.
Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết.
Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.
Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Tôi muốn gặp ông cụ. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.
Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.