Ông ấy tính cách giúp tôi mà tính cách "bóp" tôi. Ông ta kể lại: "Tôi mất hẳn tiếng. cậy ông Mahomey chế tạo một kiểu máy mới, dùng trong kỹ nghệ dầu lửa.
Còn nếu quên hoặc viết sai tên đó tức là làm cho người ta khó chịu. Bạn hãy xét mình coi đã bồi bổ được khuyết điểm nào và trong những dịp nào. Tôi muốn bắt đầu bức thư tôi bằng câu đó.
Nhưng nếu bạn nói: "Chúng ta hãy ngồi xuống đây và ôn tồn nói chuyện với nhau. Lúc lâm chung, bà thú với con gái bà rằng: "Chính má đã làm cho ba các con chết". Rồi tôi lại giới thiệu với ông ấy vài nhà bán len khác vì ông ấy không muốn mua giúp tôi nữa".
Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn. Ông Schwab hỏi người đó: - Không hiểu tại sao một người có tài như thầy mà không làm cho nhân viên của mình có một năng lực sản xuất khá hơn được? Người kia đáp: - Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam khoe rằng dù việc nước bề bộn mà ông vẫn có thể nhớ tên mỗi người ông đã gặp.
Ông vừa đi về phòng giấy vừa ăn, gặp người làm vườn nào, người phu nào, ông cũng kêu tên mà chào như hồi ông còn làm Tổng thống. Người mướn nhà luôn luôn kêu nài. Chaliapine thở dài nói: "Ông ráng đợi chút nữa trở lại coi.
Các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời. Sau đó vài bữa, một bà bạn lại chơi, tôi chỉ những tấm màn và vô tình nói giá nữa. Một vị bác học trứ danh nhận thấy rằng phần nhiều những người đó chỉ muốn tìm, trong tưởng tượng, sự thỏa mãn của lòng tự phụ mà hóa điên.
Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích. Tôi chỉ xin ông chỉ giùm tôi một điều thôi. Thuật đó dùng với đàn ông cũng có kết quả mỹ mãn.
Tại sao không đem ra nói trước đi? Một người tự phụ là nhà quảng cáo chuyên môn, tất phải ngu độn lắm mới vụng về như vậy). Nhưng nó có phương pháp hoàn toàn để làm mọi người yêu nó: là chính nó, nó yêu mọi người. Có lẽ nó sẽ khá hơn".
Công ty sợ làm phật ý ông vì ông rất cần cho công ty mà lại dễ hờn vô cùng. Một bà bạn tôi ở Nữu Ước, bà Gent, mướn một người ở gái và hẹn chị ta thứ hai sau lại bắt đầu làm việc. và chúc các em chơi vui nhé!''.
Xin bạn nhớ kỹ điều này: Roosevelt luôn luôn hỏi ý những người cộng tác và tôn trọng ý kiến của họ. Bạn nên nhớ rằng Ken Dyke không hề phí thì giờ khoe sự trọng của ông ta. Sau cùng, nó kiếm được một việc làm là dán nhãn lên trên những ve thuốc nhuộm trong một kho hàng đầy những chuột cống.