Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Ba năm… Ba năm thì không tính được. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.
Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.
Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân.
Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.
Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.
Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.