Sẽtop-

Hai má con đáng thương bị tên trộm đột nhập cưỡng bức

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi lo lắng tới nỗi mất ngủ trong một thời gian dài. Ông bảo: "không phải thức ăn làm cho tôi có ung thư trong bao tử mà nguyên nhân chính là cái ưu tư nó cắn rứt tôi". Chỉ chuyên tâm kiếm sự kiện thôi.

    Người này nhún vai đáp: "Khách hàng của tôi mua hạt dẻ chứ không mua bánh". Vậy thì ta phải hành động theo tài năng của ta, như Irving Berlin đã khôn khéo khuyên George Gershwin. Bấy nhiêu chất nổ đủ làm văng chiếc tàu cũ kỹ của chúng tôi lên tới mây xanh.

    Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh. Ông phải kiếm việc làm để cho tinh thanà khỏi rối loạn. Người ta dùng những lời tục tĩu nhất trong tiếng Anh để thoá mạ tôi.

    Lời khuyên đó đã cứu thể chất và tinh thần tôi trong hồi chiến tranh, mà bây giờ còn giúp tôi trong công việc làm ăn nữa. Housman, giáo sư ở Đại học đường Cambridge, một trong những nhà sư phạm nổi danh nhất thời ông. Để tìm tài liệu cuốn này, tôi phỏng vấn nhiều nhà doanh nghiệp lớn nhất ở Mỹ.

    Phương pháp ấy đã đem cho tôi một kết quả thần diệu và trên 30 năm nay tôi dùng để diệt lo. Bây giờ tôi biết vậy vì tôi đã thấy sức đó thay đổi đời tôi ra sao". Nhưng khi vết thương đã lành tôi không còn nghĩ chút xíu gì tới bàn tay cụt một ngón của tôi hết.

    Vậy chúng ta nên nhớ quy tắc thứ bảy này: Ông chép trong tập ký ức của ông: "Suốt đêm đó tôi ngâm chân trong nước nóng và hột cải, lại đắp hột cải trên cổ tay, trên gáy, mong đến sáng sẽ hết nhức đầu". Vậy thì lo nghĩ về tương lai làm gì?".

    Hễ ai lên tiếng phản đối một việc gì là ông liền lo làm cho người đó vừa lòng. Một trong những nhà bệnh thần kinh danh tiếng nhất ở Anh, ông J. Hơn nữa, Người đã chỉ cho các bà cách làm tăng vẻ đẹp.

    William Allen White, người có danh nhất trong số những chủ bút các tờ báo hàng tỉnh, nhớ lại 50 năm trước và tự tả ông hồi đó như vầy: "một thằng khoe khoang, điên hay cáu. Không có cách gì cho nhiều hạt cát chui cùng một lúc được, trừ phi là đập đồng hồ ra, hết thảy bọn chúng ta đều như chiếc đồng hồ ấy. Kết quả: bù đầu óc vì tiểu tiết, vì lộn xộn, rồi sinh ra hấp tấp, lo phiền, bực bội.

    Tôi buồn đã lỡ sinh ra làm cái kiếp người. Nhưng anh ta nói: "Trời cao đất dầy!! Hết thẩy khách ăn đều phàn nàn về món ăn dở, sự hầu bàn chậm chạp, trời nóng, giá cao. Đóng chặt tương lai cũng như đóng chặt dĩ vãng lại.

    Chưa ai giảng được bí mật của vũ trụ và của đời sống. Trong khi viết cuốn này, tôi đi coi diễn lại một nhạc kịch vui rất lý thú của Jerome Kern, nhan đề là Show Boat. Anh hãy nhìn tôi coi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap