Bởi ấn tượng ban đầu bao giờ cũng quan trọng. Sau đó Boom-Boom chỉ thị cho tôi những việc cụ thể: OK, chàng trai trẻ. Đừng giải thích hoạt động của con chíp điện tử trong cái lò nướng bánh hiện đại như thế nào.
Không ai gọi Harry Truman là một nhà hùng biện vĩ đại cả. Thay vì nói bằng những từ ngữ hoa mỹ bay bổng, ông thích diễn đạt bằng ngôn ngữ rõ ràng và dễ hiểu. Nghĩ đến điều này tôi trở nên dứt khoát và mạnh mẽ hẳn.
Điều này chứng tỏ cách ăn nói góp phần quan trọng đến sự thành công hay thất bại trong nghề nghiệp của bạn. Nếu vấn đề không phải ở bạn mà ở ông ấy, tôi nghĩ tốt nhất bạn nên đi tìm một công việc mới. Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30.
Ba mươi năm về trước, khán giả chưa nghe nói đến tên tôi. Một người tính cách nghiêm túc song cũng là dân ăn nói có hạng: cựu thị trưởng Mario Cuomo. Rồi Danny hỏi: Thưa chị, con trai của chị thích nhất bài hát nào? Người mẹ trả lời: Ca khúc Dena.
Có khả năng nói về mình một cách thật lôi cuốn thậm chí còn làm người khác cảm thấy tò mò và muốn biết nhiều hơn nữa. Chàng trai ở đầu dây bên kia mừng quýnh lên, cám ơn tôi rối rít. Tôi trả lời: Tôi không có đề tài nào cả.
Nhưng này, ý tôi không phải là lúc nào bạn cũng lôi mọi bí mật riêng tư, hay mọi chuyện lớn bé của mình ra kể cho người ta nghe đâu nhé. Tôi tiếp tục: Butte Montana là thành phố có tỉ lệ phạm pháp thấp nhất ở phương Tây. Câu chuyện của người phụ nữ khiến không khí trầm lại.
Ca sĩ nhạc đồng quê Mel Tillis là người luôn luôn áp dụng phương pháp này. Vì sự gò bó, khiên cưỡng không bao giờ giúp bạn thể hiện tốt bản thân được. Will Rogers nói rằng ông có một kế hoạch để kết thúc chiến tranh thế giới thứ nhất.
Tôi không muốn đưa ra những kết luận sai lầm, hãy để thời gian trả lời. Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi phải bươn chải ngoài xã hội lo việc cơm áo gạo tiền nuôi chúng tôi. Chưa có ai từng kết luận về trách nhiệm của một tổng thống hay hơn mấy từ này của Truman: Đồng đôla dừng lại tại đây (*), ông quả thật là một người ăn nói tuyệt vời.
• Phạm vi tầm nhìn của họ rất rộng. Những người lính cứu hỏa và nhân viên cấp cứu lay tôi dậy: Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh có sao không?! Bob chẳng bao giờ cố gây cười một cách không tự nhiên.
Chỉ cần cho tôi biết ở đâu và khi nào. Biết thói quen này, một người bạn khác đã có thử đếm số lần nói Bạn biết không của anh ta trong suốt cuộc gặp gỡ kéo dài 20 phút. Những con ngựa sung mãn khác vượt hẳn Apple Tree.