“Anh có muốn em nấu ăn cho anh tối nay không?. Chẳng hạn, nếu bạn muốn biết liệu bạn trai mình có đi chơi đêm qua không, một câu hỏi bực bội có thể khiến anh ta nói dối nếu anh ta nghĩ bạn sẽ khó chịu. Kịch bản A: Bạn nghi ngờ Richard đang biển thủ công quỹ.
Sự di chuyển như vậy làm cho người đó cảm thấy đang bị kéo lại gần. Mấu chốt ở đây là, một người vô tội thường không có manh mối về những gì bạn đang bóng gió nhắc đến. Người đó hơi xoay người hoặc hoàn toàn tránh xa hoặc đứng né hẳn đi.
Cô thư ký của bạn xin phép nghỉ buổi chiều vì cảm thấy không được khỏe. Do đó, hãy đợi cho tới khi có đầy đủ bằng chứng, sau đó quyết định xem nên đối đầu với người đó vào thời điểm ấy hay dừng lại suy nghĩ cách sử dụng sự thật này có lợi nhất cho bạn. Viên đạn bạc này chính là chỉ trích.
Thậm chí, nếu bạn không chớp được biểu hiện thoáng qua này thì nó sẽ thay đổi và đó là lý do khiến bạn ngờ rằng trạng thái tình cảm bạn vừa quan sát là giả tạo. Dưới đây là những nguyên tắc chỉ đạo cần ghi nhớ cho tình huống này: Một vài chỉ báo, chẳng hạn như giới tính, sắc tộc và nền tảng văn hóa có thể ảnh hưởng đến cách chúng ta hiểu các manh mối khác nhau, ví dụ như cách sử dụng cử chỉ và khoảng cách cá nhân.
Người đó cũng không hẳn chạm vào ngực mình với một cử chỉ mở lòng bàn tay. Nếu có thể, bạn hãy thử tìm hiểu xem liệu người đó có mang tiếng là dối trá hay không. Thứ nhất, chú ý đừng nói “anh rơi vào trường hợp nào?” Từ rơi có xu hướng tiêu cực và hạ thấp.
Mẹ muốn có thể tin con. Anh có muốn biết làm thế nào em biết được không?” Câu hỏi này hoàn toàn thay đổi sức nặng của cuộc trò chuyện. ” Câu này khác hẳn với việc nói: “Đừng có dối tôi.
Giả sử bạn là một người môi giới bất động sản. Hãy cho tôi biết cái sự thật chết tiệt và biến ra khỏi cuộc đời tôi!” Đó không phải là một chiến lược hiệu quả. Những chiến lược này thường rơi vào một trong mười loại sau đây.
Những câu nói này phản ánh chính xác suy nghĩ của người đó. Sau đây là một vài cách nói điển hình trong một số trường hợp phổ biến: Liệu hành trình này có được như thế không?”
Giả sử bạn đang làm việc tại bộ phận dịch vụ khách hàng của một cửa hàng máy tính. Bất kỳ ai cần nêu rõ bản chất đức hạnh của mình đều làm vậy vì bạn sẽ không có cách nào khác để biết điều đó. Trước đây, có lần tôi ở lại nhà một người bạn và thấy cậu con trai sáu tuổi của anh ấy nói rằng cậu rất khó chịu vì không được ăn kem trong bữa sáng.
Nếu bạn nói điều gì đó mười lần, rõ ràng bạn không mong họ lắng nghe bạn. Lúc này, bạn sẽ tỏ ra thất vọng nếu cô ấy trả lời như vậy. Mục tiêu của quy trình này không phải là quyết định xem người đó có lỗi hay không, mà là để biết người đó có trung thực không.