Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Tôi không hề phản đối. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.
Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.
Thế thì là thiên tài thế nào được. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.
Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì.
Vừa lo lắng, vừa háo hức. Thấy mặt mình mát lạnh. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Để nấu cơm cho anh ăn.