Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Thôi nhé, cất ngay đi. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay.
À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Rồi ông lại bảo: Thôi.
Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Thế thì anh không dám. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Bởi cô ta làm giáo viên.
Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Nó vẫn còn hoang dã. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.
Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.