Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.
Không gì tự nhiên mất đi. Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.
Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi.
Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.
Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Có người cúi mặt bấm di động.
Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Hầu hết là những người sống có trước có sau.
Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.