Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này. Nhưng ta cứ cho đi, để được cái vui là đã làm việc thiện. Bà muốn có một đại lý bán bánh "nhà làm" ở giữa một châu thành ồn ào, tấp nập là châu thành Chicago.
Ông đọc sách và ham mê những áng văn hay. Sáng hôm sau, tôi nóng nảy mong tới giờ các khách hàng mở cửa. Trời hỡi! Phải chi trước kia tôi có đủ lương tri để "tốp" tính nóng nảy, tính dễ giận dữ, tính hay tự bào chữa, hay hối hận và tất cả nhữn kích thích về cảm xúc và tinh thần! Tại sao tôi ngu lừa, không nhận thức những tình thế có hại cho sự bình tĩnh cuả tâm hồn mà tự nhủ rằng "Này Dale Carnegie, tình thế này chỉ đáng làm cho anh lo âu đến thế là cùng; thôi đấy, hết rồi đấy, đừng lo thêm nữa, nghe chưa?" Tại sao tôi đã không hành động như vậy?
Trái lại, tôi tự giày vò khổ sở. Tôi dạy dỗ con tôi, luôn luôn chỉ vẽ cho chúng kinh nghiệm mà tôi đã đắng cay học được: "Dù sao cũng mặc, các con cứ sống theo ý các con". Ông có thể tưởng tượng nỗi lo âu của vợ chồng tôi khi ngồi đợi trong phòng khách không? Người nào cũng bồng con trên tay, còn chúng tôi thì tay buông xuôi và tự hỏi chẳng biết còn được bồng cháu nữa không.
"Những nỗi bực mình nhỏ nhặt của ta cũng vậy. Nhưng thiệt ra làm thế, ta chẳng giúp cho tinh thần chút nào ráo". Hơn nữa tôi lại còn làm nhiều việc khuyến khích kẻ khác, thành thử đời tôi được đầy đủ.
Vậy mà nó không tát. Tôi đã thấu cái cảnh vào hàng cơm chỉ gọi món ăm rẻ tiền nhất và đêm ngủ thì gấp quần lại, để xuống dưới nệm, nằm đè lên cho nó có nếp, vì không tiến mướn ủi!. Nếu bạn không có những thứ đó nữa, nhưng có một ngôi nhà, một chiếc xe hoặc một gia sản gì khác, bạn cũng có thể mượn tiền ngân hàng được.
Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này. Mấy năm trước, ông Joseph E. Tôi đem hết thời giờ, nghị lực và hăng hái để làm nghề mới của tôi".
Đã có lần tôi đem điều này hỏi ông David M. Nếu văn hào Bernard Shaw không theo quy tắc ấy một cách nghiêm khắc, có lẽ ông đã thất bại trong công việc trước tác và suốt đời chỉ là thủ quỹ của một ngân hàng. Điều đó thì chắc chắn.
Tôi an phận nhận lấy cái tai hại nhất có thể xảy ra, tức là sự chết. Nhưng khi ông cố gắng làm cho người này vừa lòng thì lại làm người khác mất lòng, sau ông mới khám phá ra rằng: "Càng tìm cách tránh chỉ trích, lại càng làm cho nhiều người ghét". Bạn nên nhớ rằng khi ta biết thích công việc của ta, ưu tư tất phải tiêu tan, chưa kể đến sự có lẽ sẽ được thăng cấp, tăng lương.
Sáng hôm sau, tôi nóng nảy mong tới giờ các khách hàng mở cửa. Tự hỏi: ta đã lầm lẫn chỗ nào? Ta đã cải thiện được ở chỗ nào? Đã học thêm được bài gì? Ba năm sau, bà ta phải bán lại những lô đất với số tiền bằng một phần mười giá mua.
Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá. Người thì sẽ chỉ trích tôi vì đã làm việc này việc nọ, người khác sẽ xâu xé tôi, chính vì tôi không làm việc đó". Trước khi quyết định bạn phải bỏ ra hai tuần phỏng vấn những kiến trúc sư trong miền bạn.