Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.
Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Hoặc biết nhưng không rõ. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình.
Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.