Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được. Loài vật không có dục vọng ấy. Đành rằng bà là người đẹp nhất thế giới.
Sau cùng, bà hóa điên. , (Thằng khùng! Nó dám biểu mình trả lời gấp cho nó, trong khi mình lo lắng hết việc này việc khác. Cô tôi trả lời: "Tại ông là một người có giáo dục, ông thấy cháu mê chơi tàu thì ông nói về tàu.
Tức thì ông Lawes thấy ham thích, muốn làm một việc mà chỉ một người đại tài mới làm nổi. Ông nói: "Xin ông đừng để họ in tấm hình đó nữa. Ông giám đốc công ty đồng ý với tôi rằng chỉ nên tái bản nếu có chứng cớ chắc chắn rằng cuốn đó in ra có lợi cho chúng tôi.
Tôi xin lỗi bà và cám ơn bà đã mất công viết thư chỉ bảo cho tôi". Tôi xích lại gần ông, nghe ông diễn giải về các loài cây cỏ và những chi tiết lạ lùng về một cây rất tầm thường là khoai tây. Bạn nên nhớ rằng Ken Dyke không hề phí thì giờ khoe sự trọng của ông ta.
Vậy ta phải hết sức trổ tài cho họ vừa lòng". Tới bây giờ tôi chưa từng bị nhốt khám Sing Sing và không biết bọn tội nhân nghĩ sao. Những cuộc gây lộn đó làm cho tính tình hóa ra khó chịu và làm mất sự tự chủ đi.
Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi. "Thưa ông, "Vì hàng hóa cứ chiều mới tới ga chúng tôi, cho nên sự khuân hàng lên xe có điều trở ngại: công việc nhiều quá, phải bắt người làm công làm thêm giờ, xe cam nhông phải trễ, gởi đồ cũng trễ. Ông xét và thử giùm chiếc xe này giúp tôi.
Thuật đó dùng với đàn ông cũng có kết quả mỹ mãn. Thiệt vậy, chắc có nhiều bạn thân của ta thấy chúng ta lỡ làng lại vui hơn là thấy chúng ta sung sướng. Cả ngàn lính đào ngũ.
Ông làm cách nào? Ông tìm trong quan điểm của hai người, tất cả những chỗ mà ông cho là công bằng, ông đem phô bày ra và ca tụng, không cho ai là trái hết, dù cuộc tranh biện kết cục ra sao cũng vậy. Một văn sĩ nói: "Say mê nghe lời nói của một người, tức là tôn kính người đó, mà rất ít người không cảm động trước sự tôn kính đó". Socrate xưa thường nhắc đi nhắc lại cho đệ tử ở Athènes: "Thầy chỉ biết chắc có một điều, là thầy không biết chi hết".
Một hôm lúc điểm tâm, ông Lincoln có một cử chỉ hoặc thốt một lời làm cho bà nổi giận. Trăm năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả. Mỗi ngày chị làm phụ một giờ nữa để cọ, lau, chứ không chịu để cho bà Gent thất vọng.
Thỉnh thoảng phải biết nhịn người. Họ biết rõ hơn bạn công việc của họ, vấn đề của họ. Bernard Shaw nói rằng họ không, không đủ, phải thực hành nữa.