vì ông ta muốn giấu tên. Thú thực là tôi thất vọng. ''Chị Marie, chị có rất nhiều chỗ đáng quý, chị có biết không?''.
Thôi, cám ơn các em nhiều lắm. Vậy mà cho đến giờ này đây, bà là người độc nhất trên đời, tôi có thể tin cậy được". 000 mỹ kim! Phải mất nhiều năm, không kể cả ngàn mỹ kim vào những vụ thất bại, tôi mới hiểu được rằng tranh biện hoàn toàn vô ích.
Chỉ có vài lời tự nhún và khen ngợi mà Von Bulow đã làm cho một ông vua kiêu căng đương bị xúc phạm biến thành một bạn thân, tận tâm với mình. Đàn bà trong ngày sinh nhật và những ngày kỷ niệm vui tươi của họ lắm. Xin các bạn nhớ câu này của Lincoln: "Ruồi ưa mật".
Xin các bạn đọc - và nhớ thi hành, vì đọc suông không có kết quả - những lời khuyên chí lý sau này của giáo sư Elbert Hubbard: "ở nhà ra, bạn ngửng đầu lên, đưa cằm ra; hít đầy phổi không khí và ánh sáng mặt trời; mỉm cười với mọi người và thân ái siết tay người quen biết. Đức Thượng đế kia mà còn đợi khi người ta chết rồi mới xét công và tội. Phương pháp đó không mới mẻ gì.
Ta phải biết khen tài đức người bạn trăm năm của ta. Chỉ nhờ ánh sáng của một ngọn đèn phóng xạ sáng rực cả một cửa hàng bán kẹo, mà số kẹo bán được tăng lên gấp đôi. Trong châu thành Nữu ước này, tôi vào hạng người càu nhàu khó chịu nhất.
Chê một đứa nhỏ, một đức lang quân hay một người làm công rằng họ đần độn, không có một chút tài năng gì, rằng họ "đầy bị thịt", "đoảng vị", chẳng được việc gì, không hiểu chút chi hết, tức là diệt hết ý muốn tự cải của họ đi. Ông học ít lắm, nhưng là một trong những nhà tài chánh lớn nhất ở châu Mỹ; ông thú rằng chỉ nhờ phương pháp của ông mà ông thành công. Mỗi cử chỉ của ông, mỗi lần ông chuyển giọng nói, mỗi nét cau mày là cả một công trình luyện tập.
Và vấn đề ăn của đứa bé giải quyết được tức thì. tinh thần hiểu biết lẫn nhau. Loài vật không có dục vọng ấy.
Điều đó ai mà không biết, can chi phải nhờ tới ông. Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình". Vì người nào không còn lấy một nụ cười để tặng kẻ khác, người đó cần nhận một nụ cười hơn ai hết.
Khi ông Amsel trở lại thăm nhà doanh nghiệp, ông vội nói ngay: Rockefeller cũng theo cách đó, khi ông muốn xin nhà báo đừng chụp hình con ông. Sau này có người cho hay rằng, tôi vừa ra khỏi phòng, nhà thông thái đó quay lại nói với ông chủ nhà, khen tôi thế này, thế khác và cho rằng câu chuyện tôi rất hứng thú và tôi là một người ăn nói rất có duyên.
Dù là bữa cơm "của tôi", con chó "của tôi" hay nhà "của tôi", cha "của tôi", nước "của tôi", Trời "của tôi" - cái "của tôi" nào cũng có mãnh lực như nhau hết". Ông bèn cho gọi một người giúp việc ông là ông James L. Khi ra về, bà khách quý nhất của tôi hỏi: