Tôi về, cũng đỡ in ít. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.
Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Như thể kéo một con vích lên bờ.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.
Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.
Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.