Họ sẵn sàng chia sẻ sự nhiệt tình đó khi tiếp xúc với bất cứ ai. Mấy ai biết rằng đã có những lúc tôi chẳng biết nói cái gì… Không ai đến đưa tang Bob Woolf để nghe Larry King nói! Chúng tôi, tất cả chúng tôi, đến đó vì Bob và vì còn nợ anh ấy một lời chào tạm biệt.
Buổi sáng đầu năm mới ấy, các thính giả của đài WKAT vào đã được thưởng thức một âm thanh khủng khiếp. Chỉ riêng Pacino là nhún vai: Tôi là một người New York, tôi tưởng đó là một quả bom ấy chứ!. Vấn đề nào cũng có hai mặt của nó.
Và nếu không vừa ý việc gì thì hãy nói ngay, chớ thiên vị bất kỳ ai, đó là một đức tính cần phải có nếu muốn tất cả mọi người đều nể trọng bạn. Cái liếc mắt hay đưa tay ra dấu kín đáo của họ sẽ giúp bạn hiểu được mình đang ở tình thế nào. Trong những chương trình của tôi trên truyền hình, tôi đã trò chuyện với rất nhiều người nổi tiếng ở mọi lĩnh vực.
Đặc biệt là khi người trò chuyện với bạn không có chuyên môn như bạn, lúc này tốt nhất hãy dùng ngôn ngữ không chuyên biệt, rõ ràng và dễ hiểu. Và tốt nhất là hãy tránh những cách nói lóng có vẻ hứng thú với bạn nhưng lại không phổ biến với mọi người. Tôi phải làm gì? Một danh sách dày đặc câu hỏi đành xếp xó.
Trước hết là ba điều cơ bản sau: Anh đã chứng tỏ cho chúng tôi thấy anh thật sự muốn làm công việc này. Nhưng thời gian qua đi và những cái tên cũng thay đổi.
Đó chính là tính công bằng trong giao tiếp: Một sự tương tác hai chiều. Cứ như một giấc mơ! Tôi có một công việc mới, một chương trình mới và, ô là la, cả một cái tên mới. Nhưng thật sự tôi đã bỏ phiếu cho ông.
Lỗi là ở chính chúng ta. Hơn thế nữa, Frank luôn có những nhận xét mới lạ, những suy nghĩ mà không phải ai cũng có. Điều này rất có ích, nó giúp tôi tự tin hơn và nói năng ngày một lưu loát hơn.
Tức là bạn hãy để người ta nói về bản thân và thành tựu của họ. Chúng tôi trò chuyện rất thân mật và vui vẻ về cuộc sống. Tôi không phải là một chuyên gia về hoa, cũng không phải kiến trúc sư thiết kế, nhưng tôi có thể thuật lại cho các bạn nghe vài điều về cách bố trí gian phòng quay hình của chương trình Larry King Live trên đài CNN của tôi.
Điều quan trọng là phải tìm tòi và phát huy một phong cách nói cho riêng mình. Im lặng như tờ! ngay lập tức tôi ù té chạy ra xe hơi, phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Những phút đầu mở màn chương trình, tôi có nói rằng: Thưa ông, những điều này lẽ ra không nên nói trên làn sóng.
Hoặc nếu thoáng thấy người quen ở gần đó, ví dụ bạn đó tên là Stancey chẳng hạn, thì bạn có thể hô lên: Stacey này, bạn có biết Bill không?. Hôm nay, trên đừng đến đây tôi đã gặp phải một chuyện rất buồn cười. Nhưng rồi Don cố thuyết phục.