8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.
Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Khoảng cách vô hình. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.
Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.
Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.
Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Cười vui cho dễ sống. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.
Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.