Cần quái gì sự thật và lí do. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.
Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.
Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Bị nghi ngờ cũng đáng. Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội.
Và thế là xảy ra những thảm trạng. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Tôi rất hay chảy nước mắt. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.
Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Giấc mơ cũ rồi mà. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
Có gì để thanh minh. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!