Ông tin chắc có thể bán cho các bà nội trợ Pháp bất kỳ món gì, cả những tờ báo cáo về Đại hội nghị Liên Hiệp Quốc viết bằng tiếng Anh nữa [36]. Bọn đó lưng dài vai rộng, nhưng không biết chút gì về các chất nổ hết. Phương pháp tự khuyến khích ấy ngớ ngẩn, nông nổi và ngây thơ ư? Không đâu.
Bất kỳ ai cũng có thể sống một cách êm đềm, trong sạch, kiên nhẫn, đầy tình thương chan chứa trong lòng, từ mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn. Những bệnh đó không phải là tưởng tượng, tôi biết rõ vậy, vì chính tôi đã bị ung thư bao tử trong 12 năm trời. Lời bạn đã làm tôi phải suy nghĩ.
Truyện dưới đây, của ông C. Cả tá "Nam tử" đương tìm chân lý đó. Nhờ vậy tôi thoát chết".
Nếu không, tức là đưa cổ cho người ta cứa đấy. Một cuốn sách trứ danh khác, nghiên cứu về lo lắng là cuốn "Loài người tự hại mình" của bác sĩ Karl Menninget ở dưỡng đường Mayo, trị bệnh thần kinh. vô sự tiểu thần tiên.
Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thì giờ chỉ huy và kiểm soát. Nhưng điều chắc chắn là phần đông chúng ta không chịu để ai động đến lỗ lông chân của mình. Rồi chúng tôi quỳ xuống và cầu Đức Chúa Cha thương yêu, che chở.
Để trả lời, ông kể một câu chuyện lý thú đến nỗi tôi còn nhớ mãi đến bây giờ, mặc dầu thoạt nghe có vẻ đùa! Chuyện là thế này: Trời hỡi! Phải chi trước kia tôi có đủ lương tri để "tốp" tính nóng nảy, tính dễ giận dữ, tính hay tự bào chữa, hay hối hận và tất cả nhữn kích thích về cảm xúc và tinh thần! Tại sao tôi ngu lừa, không nhận thức những tình thế có hại cho sự bình tĩnh cuả tâm hồn mà tự nhủ rằng "Này Dale Carnegie, tình thế này chỉ đáng làm cho anh lo âu đến thế là cùng; thôi đấy, hết rồi đấy, đừng lo thêm nữa, nghe chưa?" Tại sao tôi đã không hành động như vậy? Tôi sống độc thân và chỉ khi nào xỏ kim tôi mới nhớ tới".
Bà Stapleton sợ nhất lập ngân sách cho những gia đình mà lợi tức một năm được 5. Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi. Mấy năm trước nhân dịp nghỉ, tôi đánh xe dạo vùng Texas và New Mexico với bác sĩ O.
Sau tôi vào trường Trung học, rồi ngày qua tháng lại, quan niệm của tôi dần dần thay đổi. Đã chích Péniciline, nhưng nhiệt độ của cháu lên xuống không chừng. Cổ anh bị một mảnh trái phá thủng, máu mất nhiều, thầy thuốc phải tiếp máu bảy lần mới cứu sống được anh.
Vận mạng của ta ở trong tay ta, chính ở trong tay ta. Nhưng anh ta cười, cho là nói bậy, rồi vẫn làm việc và vẫn sống rất mạnh mẽ nhiều năm. Tôi rán nhận xét kỹ về cá tính của tôi, rán nhận định xem tôi ra sao.
Một tối, tôi vặn vô tuyến điện và nghe thấy một câu kỳ cục. Khi cưới một người đàn bà goá, anh ta nể vợ, đi vay mượn để cho mấy đứa con riêng của chị này vào trường Trung Học. Nhưng các người được đền đáp lại rất nhiều vì đã hưởng cái vui giúp trẻ nhỏ mà không cầu mong được đền đáp lại.