• Họ có cả một khối óc khôi hài, không ngại nói biếm về chính mình. Cách đây vài năm, tôi được mời làm người dẫn chương trình trong một buổi họp mặt trưa của những quan chức lãnh đạo ở New York. Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết.
Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này… Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị cuốn theo chiều gió. Nên nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều. Dĩ nhiên không ai bắt bạn phải nhìn họ chằm chằm (Điều này khiến người ta rất khó chịu).
Câu chuyện của người phụ nữ khiến không khí trầm lại. Tôi đã chọn được cách thích hợp để nói về Bob. Đến giờ phút này, khi viết những dòng chữ sau cùng của cuốn sách, tôi lại có một niềm tin mạnh mẽ hơn cả lúc ban đầu.
Tôi có tính tò mò về mọi thứ, nên khi đi dự tiệc tôi luôn hỏi câu: Tại sao?. Và ông sẽ từ chối lời mời của tôi, chắc chắn như thế. Có khoảng cách nào không, giữa lòng tin và sự đa nghi? Có lý do nào chính đang hay công bằng không khi chúng ta còn chần chừ chưa chịu đổi từ phái yếu sang quý cô? Dĩ nhiên không phải mọi phụ nữ nào cũng gọi là quý cô quý bà được.
Rồi Danny hỏi: Thưa chị, con trai của chị thích nhất bài hát nào? Người mẹ trả lời: Ca khúc Dena. Thế là trong lần đầu gặp nàng, tôi đã tự nhiên mà nói rằng: Chào cô, tôi thực sự chẳng giỏi giang gì về việc này. Làm gì bây giờ? Cuối cùng, chúng tôi quyết định bất cứ giá nào cũng phải tường thuật trận bóng! Không thể để cho các thính giả Miami thất vọng.
Một ngày nọ, chúng tôi cùng dùng bữa trưa ở một nhà hàng Duke Zeibert (Washington). Chỉ cần nói là: Peter này, xin lỗi cậu nhé, chúng ta phải chuyển sang đề tài kế tiếp thôi vì thời gian sắp hết rồi. Jackie Gleason từng nói thế này: Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái trong những việc tôi làm.
Tôi luôn nhìn người đối diện đang trò chuyện một cách thật tự nhiên để thể hiện sự quan tâm đến họ. Bạn sẽ tạo được một ấn tượng tốt, một sự khác biệt với những người khác. Jim trông thấy tín hiệu.
Chẳng phải đã có câu châm ngôn: Run như nói chuyện với người lạ đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt cả. Trong chương trình của tôi thì ngược lại, tôi không bao giờ hỏi những câu mà tôi đã biết trước câu trả lời. Anh ấy là một người không bao giờ biết nghiêm khắc và chán nản, luôn là một cây kể chuyện tiếu lâm ở các buổi tiệc, một diễn viên hài trên sân khấu, trên truyền hình, ở các chương trình tạp kỹ.
Tổng thống Coolidge nổi tiếng là một: Silent Cal (Ngài Cal trầm lặng). Ví dụ, bất cứ công ty nào cũng thích được hỏi về tầm quan trọng trong những chiến lược của họ. Bạn không thể rút lui lịch sự bằng cách xin lỗi phải vào nhà tắm trong giây lát.
Nếu bạn hỏi phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử là gì thì Bob sẽ trả lời ngay về sự ra đời của cái máy ảnh… Hài hước là một yếu tố luôn được hoan nghênh, trừ những trường hợp đặc biệt như thông báo chiến tranh hay một căn bệnh hiểm nghèo nào đó. Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy.