Nhưng Kémal không tỏ ra cho họ thấy rằng ông là người thắng. Đàng này, tôi không gây sự gì hết. Nếu ông không làm như vậy thì người ta sẽ mời ông ra và như vậy là đáng lắm.
Mười lần thì có tới chín lần những đối thủ, sau cuộc tranh biện, vẫn tin chắc rằng mình có lý. Chắc trong nhiều gia đình khác đã xảy ra việc ý ngoại như trong gia đình ông bạn tôi đó. Mà họ lại còn ghét công ty của ta nữa.
Lần đầu tiên trong đời tôi, tôi tự buộc tội tôi - mà thú vị chứ! Tôi tiếp: - Đáng lẽ tôi phải có ý tứ một chút. Đã đành, cái gì ta thích thì ta để ý tới luôn, nhưng chỉ có một mình ta để ý tới nó. Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được.
Tôi biết chắc rằng nếu trước kia tôi không kiếm được cái sở thích của ông và làm cho ông vui lòng ngay từ lúc đầu, thì ông không cho tôi được một phần mười những cái ông đã cho tôi". Chính tôi cũng đã học chút ít về thuế má, quốc khố. Chơi như vậy mà còn thú gì nữa!.
Những lời đó không phải thốt ra như cái máy đâu, mà trái lại, có một giọng yêu mến thật thà. Không những ông đánh bài thấp mà còn ương ngạnh tới nỗi không ai muốn đánh bài với ông. (Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!).
Chương tư - Tám lời khuyên để giúp các bạn đọc sách này được nhiều lợi ích nhất Thần tự thấy xấu hổ, vì chẳng biết chút chi về hóa học và vật lý học, không thể phân tích được một vấn đề giản dị nhất của khoa học. Như vậy để làm cho sự học biến thành một trò chơi hứng thú.
Những điều đó cần cho chúng tôi mỗi tuần để lựa kỹ những giờ phát thanh tiện hơn hết. Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm. Tôi cám ơn Ông và cầu chúc Ông.
Như vậy trong nhiều năm. Câu chuyện đó, ba chục năm sau, nghĩa là mới đây, bác sĩ A. Tôi giữ luôn như vậy trong hai tháng nay và đã tìm thấy được nhiều hạnh phúc trong gia đình tôi, hơn cả một năm vừa qua.
ý kiến khác nhau về cách tiêu khiển. Nhà buôn ở arizona nghĩ rằng ông lớn đó biết điều lắm và biết sự xét đoán của thân chủ là có giá trị. Có lẽ còn đổi họ xuống gói hay khuân đồ nữa là khác, để họ hết tiếp xúc với khách hàng.
Ông Wanamaker không nói chi hết, nhẹ nhàng tiến lại quầy hàng, đích thân tiếp bà khách hàng, rồi đem giao món hàng bà đã lựa cho một cô làm công để gói lại. Một nhà chính trị trước nhất phải nhớ tên những cử tri. Đã bốn năm rồi, ông ta kiếm cách bán bánh cho một khách sạn nọ ở Nữu Ước.