Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.
Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Thế có phải đỡ cho cả hai không. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.
Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn.
Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Làm thế nào để ngừng viết.
Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Thật ra, một ngày của bạn không dài. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Tất cả mãi mãi là tất cả.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
Còn lại, nó mới là hư vô. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.