Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Bác đã ra tay thì bật dậy nào.
Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).
Nhà văn nhắm mắt lại. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.
Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.
Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Cũng có thể họ không tìm thấy. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.
Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Rồi chúng tôi vào phòng tập.