Nhưng mọi người thì khác. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Ta đâu ham hố thắng thua.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.
Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Rồi về tủ để đồ mặc đồ.
Tôi không có ý định ra đi. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Cái này không rõ lắm. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Vậy ra là tại những lần như thế này.