Hồi 21 tuổi, ông đã kiếm được 75. Hoặc tôi hỏi người thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không. Bây giờ tôi biết vậy vì tôi đã thấy sức đó thay đổi đời tôi ra sao".
Bài diễn văn của Lowell Thomas để giảng hai khúc phim đó, đầu đề là: "Theo gót Allenby ở Palestine và Lawrence ở Ả Rập", được hoan hô ở Luân Đôn và khắp thế giới. Các người bố thí như vậy để được cái gì? Được cái vui đã cho mà không mong báo đáp một mảy may gì hết. Thời ấy óc tôi đầy những lo lắng.
Đứng trong bếp nhìn qua cửa sổ, bà hoan hỉ ngắm "đàn chim đú đởn hay qua, dưới những đợt tuyết trắng". Sống một ngày là một ngày hấp hối. Y như lời ông Andé Maurois đã nói: "Cái gì hợp với sở thích của ta thì ta cho là đúng.
"Nếu những kẻ ích kỷ tìm cách lừa dối bạn, thấy bạn tử tế lại làm quá, thấy bạn tin lại lừa đảo, thì bạn đừng giao du với chúng nữa, coi chúng như không có, nhưng chớ nên tìm cách trả đũa lại. Tôi chạy lại xưởng của California, rán làm cho ông hội trưởng hiểu rằng thời vận đã xui, và chúng tôi đương bị phá sản. Nhờ cháu, tôi tìm được giải pháp cho tình thế bi thảm đó.
Kenley, Peary đã phải bỏ dỡ công việc thám hiểm ấy rồi. Trước khi ấy, người có sang chung với bạn một tiệm cà phê trong một tỉnh nhỏ ở Missouri, và trong khi người bận đi buôn bán ở nơi khác, thì người bạn kia liền sang tiệm cà phê lại cho người khác rồi bỏ trốn mất. Sống nửa thế kỷ rồi, chẳng kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất tôi cũng học điều này.
Đừng để vợ con lãnh hết một lần số tiền bảo hiểm nhân mạng của bạn. Nhờ chúng, tôi thấy rằng muốn được hạnh phúc, ta phải gây hạnh phúc chung quanh ta. Khi mất ngủ bạn có lo không? Chắc có.
Nhờ sự phác giác ấy mà tinh thần tôi ra khỏi cõi mê man và bắt đầu suy nghĩ được một chút. Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà". Khi tôi còn nhỏ, dì Viola đưa bà ngoại tôi về nhà săn sóc, chiều chuộng cùng với bà mẹ chồng.
Vị bác sĩ săn sóc tôi chỉ khuyên có vài lời mà thay đổi hẳn đời tôi. Nhưng trái lại, ông thì bình tĩnh, lạ lùng. Bà đọc những dòng này một lần, hai lần cho đến mười lần rồi tự nhiên thấy hổ thẹn.
Nếu tôi đủ can đảm thì đêm ấy tôi cũng đã tự tử như vậy. Hai ông bà làm việc cực nhọc và chắt bóp từng xu. Tôi hỏi cháu, cháu khóc.
Howell, giám đốc một ngân hàng ở Wall Street, tự sửa lỗi ra sao. Tôi cầu khẩn Ngài dắt dẫn, soi đường cho tôi qua khỏi cơn thất vọng tối tăm, dầy đặc và lạnh lùng bao phủ tôi. Vậy sự chán nản có thể làm cho ta mệt nhiều hơn là công việc, dù công việc ấy cực kỳ khó nhọc như leo núi đi nữa.