Lúc đó tôi làm hạ sĩ quan ở bộ binh, đội thứ 94. Không có họ thì khó biết được đời tôi đã ra sao. Đồng thời áp dụng phương pháp của giáo sư Johnson.
Để chứng minh, tôi xin kể chuyện cô Alice, thư ký đánh máy và tốc ký, ở cùng đường với tôi. Chao ôi! Vậy mà đã có những kẻ điên bỏ mỗi năm sáu tỷ Mỹ kim để cá ngựa, nghĩa là sáu lần số quốc trái của Mỹ năm 1910! Nhưng khi lại ở Lynn, bà mới tới khúc quẹo quyết định trong đời bà.
Kiếm cách nào bây giờ? Không có kinh nghiệm. Không bao giờ tôi quên được hôm tôi bắt đầu nhận việc. Câu đó trong bài Thánh ca:
Mà đại đa số những bệnh nhân đó đều có thể khoẻ mạnh, đi đứng như thường, ngay từ hôm nay, sống một đời sung sướng, hay hơn nữa, một đời hữu ích nếu họ chịu nghe lời Chúa Giê-Su dạy: "Con đừng lo cho ngày mai", hoặc lời khuyên của Wiliam Osler: "Chia đời sống thành từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn là một ngày". Khi vợ y thình lình đau, y lo quá, sinh ngay chứng đau răng. Chị tưởng như thế là thương con, nhưng sự thiệt chị làm hư chúng, đẩy chúng vào đời với cái ý nghĩ nguy hiểm rằng người đời phải nuôi chúng.
Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa. Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ. Bà nói với bạn tôi: "Trước kia, tôi đã quá lo lắng về chuyện gia đình, lắm khi muốn chết cho xong.
Bạn có biết người Mỹ nào bị tố cáo là giả dối, là "bịp đời", là "gần như là thằng sát nhân" không? Một người mà một tờ báo Mỹ vẽ ngồi trên đoạn đầu đài, lưỡi dao kề cổ, một người mà khi đi ngoài đường, bị công chúng chửi rủa? Bạn có biết người đó là ai không? Là cố Tổng thống George Washington vậy. Người ta càng chỉ trích, ông lại càng công nhiên tỏ ra không cần. Và sự ấy vô cùng quan trọng đối với tôi.
Rồi tôi giao du, với bạn bè, xin nhập một hội nhỏ. Lăn người từ chân tường này đến chân tương kia càng hay. Kẻ nào nhận được chân lý sâu xa, vĩnh viễn, sẽ thấy rằng những bất mãn hàng ngày trong kiếp trần của mình, so với lẽ bất dịch của vũ trụ, chỉ là những chuyện lặt vặt không đáng kể.
Một hôm, khi ở Maryville về, nhân vừa bị nhà ngân hàng dọa đem phát mãi lẫm, ba tôi gò cương giữa một chiếc cầu, rồi xuống xe đứng ngó dòng nước một hồi lâu, phân vân không biết có nên nhảy xuống đó cho rồi đời không. Thật là bao nỗi oán giận chua chát chỉ vì một nguyên nhân lặt vặt: một bó cỏ khô. Tôi nhịn cho tới bữa kia một đứa nhỏ hốt bãi phân gà trong sân trường và ném vào mặt tôi.
Chúng tôi đang sửa soạn để tấn công chiếc tàu thả mìn đi sau cùng; thì dường như một phi cơ địch đã nhận được vị trí chúng tôi ở dưới 20 thước nước và đã đánh vô tuyến điện cấp báo nên thình lình chiếc tàu này quay mũi tiến thẳng lại. Nếu tôi biết cách giải quyết những nỗi lo về tài chính của mỗi người thì tôi đã không viết cuốn này mà đã ngự tại Bạch cung, ngay bên Tổng thống rồi. - Này Jim Grant, từ trước tới nay, anh đã mua bao nhiêu toa trái cây rồi?
Chàng đã thành công là vì thẳng thắn nhận sự thất bại, đoạn quét hẳn nó ra ngoài trí nhớ và chú hết thông minh vào tương lai. Bạn đọc kinh của thánh Luc sẽ thấy điều ấy. - Này Jim Grant, từ trước tới nay, anh đã mua bao nhiêu toa trái cây rồi?