Nên nghe lời khuyên tài tình sau này của một người đàn bà: "Muốn được người chú ý tới, trước hết phải biết chú ý tới người". Và tôi nhắc lại, được vậy chỉ nhờ cậu thi hành những quy tắc mà chúng ta đương nêu ra đây. Nhưng, tôi xin nhắc lại, nếu ông nhất định đòi thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm trong sự rủi ro, máy hư chạy không được.
Đáng phục là dường nào! Ông ấy yêu tàu làm sao? Và biết rõ nó làm sao? Nhưng cô tôi bảo rằng ông ấy làm luật sư ở Nữu Ước và chẳng bao giờ để ý tới tàu hết. Mười lăm năm trước, có lẽ tôi cũng như vậy, khi đọc một câu như vậy. - Đừng! Đừng! Không bao giờ tôi bắt buộc ông như vậy.
Làm được như vậy thì cả thế giới giúp ta thành công và suốt đời chẳng bao giờ ta bị thất bại vì cô độc. Cho nên khi thấy một bọn trẻ quây quần chung quanh ngọn lửa trại, tôi lại gần nói: "Vui không các em?. (Con thử tưởng tượng, có ai, cha mà mắng con như vậy không?).
Bạn ráng làm cho người đó nói: "Phải, phải" càng sớm càng hay. Sáng dậy, thấy tấm "ra" ướt, bà nó bảo: "Ngó này, đêm qua lại đái dầm nữa". Ai không đồng ý với mày thì mày có giọng cứng cỏi với người ta.
Chúng ta sẽ bàn thêm. Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett. Adoo giúp việc trong văn phòng ông, ông cũng áp dụng quy tắc đó, mặc dù điều ông tin cậy không phải là một sự hy sinh, mà chính là một danh dự vô cùng cho ông Mc.
Người kia vâng lời, theo ý ông và có công giúp ông nhiều nhất trong cuộc vận động bầu cử đó. - Thưa ông C, hôm nay tôi không lại để cậy ông mua hàng cho tôi đâu. Xét kỹ, ta có nhiều hy vọng xây hạnh phúc trong gia đình không?
Lòng tin của chị mạnh tới nỗi không ai nỡ chế giễu chị, mà từ hôm đó, còn hơi nể chị nữa. Sau này có người cho hay rằng, tôi vừa ra khỏi phòng, nhà thông thái đó quay lại nói với ông chủ nhà, khen tôi thế này, thế khác và cho rằng câu chuyện tôi rất hứng thú và tôi là một người ăn nói rất có duyên. Lúc lâm chung, bà thú với con gái bà rằng: "Chính má đã làm cho ba các con chết".
Tất cả những người dạy súc vật áp dụng nó đã nhiều thế kỷ rồi. Đã lâu rồi, một cậu bé Hòa Lan tới di trú nước Mỹ. Nhất là những bộ đồ giá đó.
Một câu trả lời như vậy thì đến hùm thiêng rắn độc cũng phải dịu đi. Rockefeller thỏa mãn nó bằng cách cất ở Bắc Kinh (Trung Hoa) một nhà thương tối tân để săn sóc hàng triệu người nghèo, mà ông chưa từng và sẽ chẳng bao giờ thấy mặt. Vô ích - những lý lẽ đó không đủ.
Xin bạn nhớ điều này: dù người hàng xóm có hoàn toàn lầm lộn nữa thì người đó cũng không tin rằng họ lầm, vậy đừng buộc lỗi họ; kẻ điên nào làm như vậy cũng được. Bạn thử coi một nghị sĩ phe cực tả: trong cuộc hội nghị nào mà gặp những ông bạn bảo thủ thì ông ta làm cho những ông này nổi khùng lên? Nếu ông ta thích như vậy, thì còn có thể tha thứ được. Lời lẽ như vậy, thì làm sao nhà buôn ở arizona không hài lòng được? Vì dù sao ông ta cũng chỉ là một người phàm như chúng ta).