Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Một con lươn thì chính xác hơn. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Phải có mối quan hệ. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay.
Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.
Rồi lại êm êm lan ra. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.
Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Không biết thanh minh thế nào. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy