Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.
Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.
Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não.
Ngồi nghe giảng và chép bài. Rồi đến nằm bên nàng. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.
Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo.
Mấy người này trông nhát lắm. Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế.
Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.