Sẽtop-

Địt trộm vợ hàng ngon của nhân viên cấp dưới

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.

    Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.

    Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn.

    Để chờ một sự thật tươi đẹp. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Tôi cũng có dự định ấy.

    Có người cúi mặt bấm di động. Bạn không muốn cãi lại. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người.

    Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.

    Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Nhưng mọi người thì khác.

    Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.

    Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.

    Mẹ thì độ này da sạm đi. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap