Nhận ra rằng bạn có thể đến với người khác và thiết lập tương quan tức khắc và chấm dứt tình trạng cô đơn. Suốt cuốn sách này bạn đã biết được rằng các niềm tin của chúng ta ảnh hưởng thế nào đối với các quyết định, hành động, định hướng cuộc đời và vì thế ảnh hưởng tới số phận của chúng ta. Rõ ràng điều anh đã quyết định làm, đó là bất cứ cái gì có thể làm cho chất lượng đời sống của những người có cùng hoàn cảnh như anh được trở nên dễ chịu hơn.
Chắc hẳn là Stu đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc chạy của mình. Một bà khác ngồi phía bên phải tôi nói: "Thật tuyệt không cơ chứ! Tôi cảm thấy may mắn có mặt ở đây!" Thế nhưng, với nhiều người trong chúng ta, những ước mơ đó bị bao phủ dày đặc bởi những thất vọng và những những cái tầm thường của cuộc sống khiến chúng ta thậm chí không còn ý chí để cố gắng vươn lên.
Nếu không biết cách sử dụng la bàn này, bạn sẽ suốt đời nằm trong cơn lốc nội tâm xoay vần bạn. Lúc ban đầu tôi rất phấn khởi, hăng say bắt tay vào việc, nhưng ba bốn tuần sau tôi nhận ra là mình không thực hiện đầy đủ những gì tôi đã viết ra. Ở đây không chỉ xảy ra sự xa cách về thể chất nữa.
Mọi hành động của anh đặt nền trên một phút chốc quyết định duy nhất, quyết liệt và dứt khoát. Loại hệ thống niềm tin này tạo nên cảm giác bất lực không thể kiểm soát và tạo thay đổi ở bất kỳ mức độ đáng kể nào và tất nhiên dẫn tới tình trạng vô vọng tiêu biểu qua câu nói, "Vậy thì cố gắng mà làm gi?". Bạn hãy cho người khác biết các nguyên tắc của mình.
Nhiều khi quá đắn đo trong các chi tiết nhỏ mọn có thể làm chúng ta cảm thấy ngột ngạt và bất lực. Lá thư viết như sau: Tai sao? Vì mỗi hành động đều là làm cho một nguyên nhân chuyển động và kết quả của nó được xây dựng trên những kết quả trong quá khứ để đưa đẩy chúng ta tiến tới một hướng nhất định.
Tôi hầu như không có chút tài sản nào. Yếu tố thứ hai là các câu hỏi chúng ta nêu lên. Mẹ tôi nói, "Con phải ngồi uống ngay tại đây".
Rốt cuộc mẹ tôi bảo,"OK, con muốn uống bia giống như cha con à? Thế thì con phải uống hoàn toàn theo kiểu cha con uống". Nhưng đàng sau tất cả những lý do đó là các hệ niềm tin. Tất cả chúng ta đều có sẳn nơi mình câu trả lời cho hầu hết mọi chuyện hay ít ra chúng ta có thể tìm những câu trả lời cần thiết nhờ những người khác.
Tôi thương nhớ từng người và mong muốn họ trở lại trong tôi như trước kia. Mọi cảm giác của chúng ta đều là kết quả của cách chúng ta vận dụng thân thể. Tôi nói, "Trời, tôi không hề biết chuyện đó! Tôi không hề nghĩ nó lại quan trọng đối với anh đến thế, vì anh có nói cho tôi bao giờ đâu? Tôi bảo đảm với anh là có vô số bạn có thể sẳn sàng đáp ứng những nguyên tắc của anh về tình bạn nếu anh cho họ biết những nguyên tắc ấy.
Ẩn dụ có thể tạo sức mạnh để chúng ta mở rộng và làm giàu kinh nghiệm của mình. Tôi luôn luôn tự hỏi, "mình phải làm gì để thay đổi đời mình?" Bất ngờ một trực giác đến với tôi, kèm theo một cảm xúc thật sâu sắc khiến tôi dừng xe lại bên đường và lập tức viết lên cuốn nhật ký của tôi câu: "Bí quyết của đời sống là cống hiến". Khi đi qua mặt anh ta, tôi mỉm cười nói: "Chào anh! rất tiếc hôm nay tôi không có đồng nào trong túi!".
Các liên tưởng lẫn lộn còn nguy hiểm và tai hại hơn nhiều, chúng được coi là nguồn gốc của sự tự hủy hoại. Bạn hãy coi chừng những cái nhãn làm cho kinh nghiệm của bạn bị hạn chế. Bạn hãy ý tứ tránh những câu hỏi tiêu cực, vì bạn sẽ nhận được những câu trả lời tiêu cực.