Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Cái ghế đá này cũng buồn lây.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Rồi ông lại bảo: Thôi. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Mực thước và tự nhiên. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.
Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Hoặc biết nhưng không rõ. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra.
Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.
Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.