Mọi người bảo bạn hiền lành. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ.
Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Nó cũng như tình yêu thương.
Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Nó cũng không thích tôi lắm. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.
Sợ không trả được? Không phải. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.
Không biết thanh minh thế nào. Cười vui cho dễ sống. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.
Mất mất người kể chuyện. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Cũng chẳng nhớ được nhiều.
Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Mệt và không thích thú.
Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Bạn lại muốn lưu lại. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.