Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Sợ không trả được? Không phải.
Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Ông hãy trả lời có hay không. Không hẳn là sợ mất cho bạn. Họ còn bất lực hơn nữa.
Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Bây giờ bác đang trăm mối lo. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.
Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.
Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.
Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.