Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Đừng nhầm bạn với tôi.
Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn.
Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Tôi muốn gặp ông cụ. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.
Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.
Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.
Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại.