Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Cái bướu ở lưng lồi lên. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.
Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Tất cả đều không sâu đậm.
Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Những hình ảnh đã nguội.
Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Là cả ham muốn hành động theo bản chất.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.