Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.
Về trả vay, cho nhận. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.
Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.
Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.
Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì.
Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Mà còn thua trắng về tài năng.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.
Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.
Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.