Sẽtop-

Gia đình kỳ lạ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi.

    Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.

    Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.

    Xuống nhà, ông nội vừa sang. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).

    Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.

    Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Hắn cũng thông minh đấy chứ. Chúng tôi đi thay quần áo.

    Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.

    Một ngày thả ra nắng mặt trời. Phố phường quanh nhà lại bình thường. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.

    Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.

    Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap