Đến nay bà vui vẻ, hăng hái, duyên dáng và mất những sự bực dọc xưa. Trước kia óc tôi quay cuồng, có nghĩ ngợi gì được đâu. Nhưng xin đừng, trừ phi bạn muốn đọc để tiêu khiển.
Một nửa những đau đớn của ta là bởi lòng tự ái bị thưng tổn nhẹ hoặc lòng kiêu căng bị kích thích nhục nhã". Robert Louis Stevenson nói: "Bất kỳ ai cũng có thể làm công việc hàng ngày của mình được, dù công việc đó nặng nhọc tới bực nào đi nữa. Tại sao vậy? Vì nó đã dạy cho ông biết an phận, cho biết rằng sức ông chịu được những cảnh đau đớn nhất đời, nó đã cho ông thấy lời này của thi sĩ John Milton là chí lý: "Đui không phải là khổ, không chịu được cảnh đui mới là khổ".
Chẳng hạn nghề bán vé bảo hiểm. Ông trả lời, lúc đầu, ai hơi chỉ trích là ông phải nghĩ ngợi ngay. Vậy tôi có lo lắng cũng là lẽ tự nhiên.
Chủ trương của tôi là dịch sách "Học làm người" như hai cuốn đó thì chỉ nên dịch thoát, có thể cắt bớt, tóm tắt, sửa đổi một chút cho thích hợp với người mình miễn là không phản ý tác giả; nhờ vậy mà bản dịch của chúng tôi rất lưu loát, không có "dấu vết dịch", độc giả rất thích. Riêng tôi luôn luôn cho họ phương thuốc đầu tiên này: "Nếu ông không muốn làm việc thì đừng tự bắt buộc phải làm nó". Tôi lấy làm tự đắc có chiếc nón mà ông Loftin đã mua cho.
Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn". Hồi nhỏ tôi toàn chơi với vài đứa bạn trên thượng lương [15] một ngôi nhà bỏ hoang ở Missouri. Kế đó, từ từ duỗi thẳng những ngón chân, rồi để cho chúng dãn gân ra.
Nếu tinh thần của bà đã thảy đổi, ấy chỉ vì bà đã than khổ với một người và đã được trả lại bằng một vài lời khuyên nhủ cùng một chút tình cảm thành thực. Theo lời ông thì ông và các huấn luyện khác - từ 42 tới 59 tuổi - dắt những người lính trẻ tuổi qua những khu băng tuyết mênh mông tới chân những ngọn núi bích lập cao chừng 40 thước rồi dạy họ dùng thừng, bíu vào vách đá nhẵn mà lần lên ngọn. Trái lại, nếu làm kế toán, kỹ sư, kiến trúc sư, giám đốc một lữ quán, hoặc một xưởng, buôn bán máy móc v.
Chắc bạn tự nhủ: Nhưng chuyện đó có chi lạ lùng đâu? Nếu gặp hai đứa trẻ mồ côi đêm Giáng sinh, thì ta cũng thương chúng được; nếu ở Trân Châu nảng, ta cũng vui vẻ làm như Margaret Taylor Yates rồi. Cháu hỏi tôi: "Má làm gì đó?". Từ đó tôi phải lăng xăng: khách hàng bao vây tôi, hỏi giá cả, đòi coi màu sắc, kích thước.
Lúc đó anh Haney chưa biết thuật của Carrier để diệt nỗi lo. Song thân tôi lấy sự giúp đõ kẻ khác làm vui. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay!
Nhan đề đó hứa hẹn nhiều quá. Nhưng họ không thèm dùng phương thuốc đó. Hàng triệu người như cô Alice; bạn dễ thường cũng là một trong những người ấy đấy.
Chính thầy thuốc của tôi cũng công nhận như vậy. Nếu văn hào Bernard Shaw không theo quy tắc ấy một cách nghiêm khắc, có lẽ ông đã thất bại trong công việc trước tác và suốt đời chỉ là thủ quỹ của một ngân hàng. Nhưng nào đã hết chuyện.